Đột nhiên, một biệt thự có tường bao quanh lờ mờ hiện ra trong tầm mắt của đoàn xe. Đó là nhà của thị trưởng—dù ông không sống ở đó. Dân chúng của ông thiếu nhu yếu phẩm, trong khi ông sống xa hoa tại một thành phố xa xôi.

Sự bất công đó khiến chúng ta tức giận. Điều đó cũng khiến tiên tri của Chúa tức giận. Khi Ha-ba-cúc thấy áp bức tràn lan, ông hỏi: “Lạy Đức Giê-hô-va! Con kêu cứu mà Ngài không lắng nghe… cho đến chừng nào?” (Hab. 1:2). Nhưng Chúa đã thấy và Ngài phán: “Khốn cho kẻ gom góp của cải chẳng thuộc về mình… kẻ thu lợi bất nghĩa cho nhà mình!” (2:6, 9). Sự phán xét đang đến!

Chúng ta mong đợi sự xét đoán của Chúa trên người khác, nhưng có một điểm quan trọng trong Ha-ba-cúc khiến chúng ta ngừng lại: “Đức Giê-hô-va ngự trong đền thánh Ngài; trước mặt Ngài, mọi người trên đất hãy lặng thinh!” (2:20). Mọi người trên đất. Kẻ bị áp bức và kẻ áp bức. Đôi khi, thái độ xứng hợp đối với việc dường như Chúa im lặng là… im lặng!

Sao lại là im lặng? Vì chúng ta dễ bỏ qua tình trạng nghèo đói thuộc linh của mình. Im lặng cho phép chúng ta nhận ra tội lỗi mình trong sự hiện diện của một Đức Chúa Trời thánh khiết.

Ha-ba-cúc đã học tin cậy Chúa và chúng ta cũng có thể tin cậy Ngài. Chúng ta không biết hết đường lối Ngài, nhưng chúng ta biết Ngài là tốt lành. Không gì ngoài tầm kiểm soát và thời điểm của Ngài.

Lạy Chúa, khi hoạn nạn xảy đến, nguyện chúng con có thể cầu nguyện như Ha-ba-cúc: “Con đã nghe danh tiếng Ngài nên con kính sợ Ngài. Lạy Đức Giê-hô-va! Giữa năm tháng vần xoay, xin Chúa phục hưng công việc Ngài, và tỏ cho mọi người biết” (Ha. 3:2). A-men.

Người công chính biết quyền lợi của người nghèo khổ, còn kẻ ác không hiểu điều tri thức ấy. Châm ngôn 29:7


© 2017 Lời Sống Hằng Ngày