Lúc nhỏ, khi tôi cảm thấy cô đơn, bị mọi người xa lánh hay thấy tủi thân thì mẹ tôi hay làm tôi vui bằng một bài hát quen thuộc: “Chẳng ai thích tôi, ai cũng ghét tôi. Chắc tôi đi bắt sâu ăn cho đỡ buồn.” Sau khi nụ cười nở trên gương mặt đang buồn của tôi, mẹ giúp tôi nhìn thấy tôi có nhiều mối quan hệ đặc biệt và nhiều điều tôi đang có mà tôi cần biết ơn Chúa.

Khi tôi đọc đến đoạn Đa-vít cảm thấy chẳng có ai quan tâm đến mình, thì bài hát đó vang lên trong tai tôi. Tuy nhiên, nỗi đau của Đa-vít không phải là điều ông phóng đại. Trong khi cảm giác đơn độc của tôi chỉ là do tâm lý lứa tuổi, Đa-vít có lý do chính đáng để cảm thấy bị bỏ rơi. Ông viết những lời này trong hang sâu tăm tối khi chạy trốn vua Sau-lơ đang lập mưu đuổi theo để hãm hại ông (I Sa. 22:1; 24:3-10). Đa-vít đã được xức dầu làm vua tương lai của Y-sơ-ra-ên (16:13), ông đã phục vụ vua Sau-lơ nhiều năm nhưng giờ đây ông sống “rày đây mai đó”, luôn lo sợ cho mạng sống mình. Trong lúc cảm thấy cô đơn, ông đã kêu cầu Chúa là “nơi nương náu” và “phần [của ông] trong đất kẻ sống” (Thi. 142:5).

Cũng như Đa-vít, chúng ta có thể kêu cầu cùng Chúa khi cảm thấy cô đơn, bày tỏ những cảm nghĩ của mình trong tình yêu an ninh của Ngài. Chúa không bao giờ xem nhẹ nỗi cô đơn của chúng ta. Ngài muốn ở cùng chúng ta trong những hang tối của cuộc đời mình. Ngay cả khi chúng ta nghĩ chẳng có ai quan tâm đến cuộc đời mình, thì Chúa vẫn luôn quan tâm!
Lạy Chúa, Ngài là bạn khi con cảm thấy cô đơn. Cảm ơn Ngài đã ở cùng con trong những hang tối của cuộc đời.
Chúa là bạn hữu trong những lúc cô đơn.


© 2018 Lời Sống Hằng Ngày
Lúc nhỏ, khi tôi cảm thấy cô đơn, bị mọi người xa lánh hay thấy tủi thân thì mẹ tôi hay làm tôi vui bằng một bài hát quen thuộc:...