Thursday, May 21, 2020

Lời Sống Hằng Ngày - Trao Nước Mắt Cho Chúa

https://vietnamese-odb.org/2020/05/22/trao-nuoc-mat-cho-chua/

Trao Nước Mắt Cho Chúa

Đọc: Ca Thương 3:49–66 | Đọc Kinh Thánh suốt năm: I Sử Ký 16–18; Giăng 7:28–53

Nước mắt tôi tuôn chảy triền miên không ngưng nghỉ. Cho đến khi Đức Giê-hô-va từ trời cao đoái xem và nhìn thấy.
—Ca Thương 3:49–50

Mùa hè năm ngoái, một con cá voi sát thủ tên Talequah đã sinh con. Đàn cá voi sát thủ của Talequah đang bị đe dọa, và cá voi con mới sinh là hy vọng cho tương lai của chúng. Nhưng cá voi con ấy chỉ sống chưa đầy một giờ. Trong biểu hiện đau buồn được mọi người trên khắp thế giới theo dõi, Talequah đã đẩy xác của con mình trong dòng nước lạnh của Thái Bình Dương suốt mười bảy ngày mới chịu để con ra đi.

Đôi khi những người tin Chúa không biết phải làm gì trong lúc đau buồn. Có lẽ chúng ta sợ rằng buồn rầu có thể là biểu hiện của thiếu hy vọng. Nhưng Kinh Thánh cho chúng ta nhiều ví dụ về những người khóc than với Chúa trong đau buồn. Cả than khóc và hy vọng đều có thể là cách đáp ứng xuất phát từ đức tin.

Ca Thương là sách gồm năm bài thơ nói lên nỗi buồn của những người mất quê hương. Họ bị kẻ thù săn đuổi suýt chết (3:52-54), và họ khóc lóc, kêu cầu Chúa thực thi công lý (c.64). Họ kêu khóc với Chúa không phải vì họ mất hy vọng, mà vì họ tin rằng Chúa đang lắng nghe. Và khi họ kêu cầu thì Chúa đến bên họ (c.57).

Không có gì sai khi bạn than khóc về những điều tan vỡ trong thế giới hoặc trong cuộc sống mình. Chúa luôn lắng nghe, và bạn có thể tin chắc rằng Chúa từ trời nhìn xuống và thấy bạn.

Bạn sẽ tập trình dâng mọi cảm xúc lên cho Chúa thế nào? Bạn từng kinh nghiệm Chúa đến bên bạn trong lúc đau buồn ra sao?

Lạy Chúa kính yêu, xin giúp chúng con nhớ rằng chúng con có thể than khóc về sự sai trái trước khi chúng con bắt đầu thay đổi nó.


Chú Giải

Sách Ca Thương cho chúng ta thấy bức tranh của một nhà thơ về hậu quả của chiến tranh. Giê-ru-sa-lem bị các tướng lĩnh người Ba-by-lôn xâm lược năm 586 TCN (Giê-rê-mi 52). Chúa của các chúa đã phó tuyển dân của Ngài vào tay quân thù, vì Ngài đã cảnh báo họ ngay từ đầu rằng nếu họ tiếp tục quay lưng lại với Ngài và quên đi sứ mạng làm ánh sáng cho các dân tộc khác (Phục Truyền 28).

Những cảm xúc không ổn định của bài thơ phản ánh một dân tộc giờ đây không còn nơi nào để quay về ngoại trừ những ký ức về quá khứ và niềm hy vọng vào Đức Chúa Trời đời đời, là Đấng mà trong khoảnh khắc dường như bất tận này, có vẻ như rất xa xôi (Ca. 5:19-22).

© 2020 Lời Sống Hằng Ngày
Đôi khi những người tin Chúa không biết phải làm gì trong lúc đau buồn.

No comments:

Post a Comment