Đọc Kinh Thánh suốt năm: Gióp 36-37; Công vụ 15:22-41
Con hãy làm công việc của mình trong sáu ngày, sang ngày thứ bảy con hãy nghỉ. Xuất Ê-díp-tô ký 23:12
Một Chúa Nhật nọ, tôi đứng bên dòng suối róc rách chảy qua khu dân
cư Bắc Luân Đôn. Tôi thích thú trước vẻ đẹp mà dòng suối này đem lại
cho khu vực mà lẽ ra đã có nhà cửa chen chúc. Tôi cảm thấy thư giãn khi
ngắm dòng nước đổ xuống và lắng nghe tiếng chim hót líu lo. Tôi lắng
lòng cảm tạ Chúa về cách Ngài giúp chúng ta tìm được sự yên nghỉ cho
linh hồn mình.
Chúa đã thiết lập ngày Sa-bát—là thời gian để nghỉ ngơi và làm mới
lại—cho dân Ngài ở vùng Cận Đông xưa vì Ngài muốn họ thịnh vượng. Như
chúng ta thấy trong Xuất Ê-díp-tô ký, Ngài bảo họ gieo trồng trong sáu
năm, đến năm thứ bảy thì nghỉ. Tương tự, họ làm việc trong sáu ngày và
nghỉ vào ngày thứ bảy. Cách sống này tách biệt dân Y-sơ-ra-ên khỏi các
dân tộc khác, không chỉ họ mà những khách ngoại bang và nô lệ trong nhà
họ cũng được phép theo khuôn mẫu này.
Chúng ta có thể hướng đến ngày nghỉ với lòng trông mong và óc sáng
tạo, chào đón cơ hội thờ phượng Chúa và làm điều gì đó bồi bổ cho linh
hồn mình, tùy theo sở thích của chúng ta. Một số người thích trò chơi;
một số thích làm vườn; một số thích ăn uống cùng bạn bè và gia đình; một
số thích ngủ trưa.
Làm sao chúng ta có thể tái khám phá sự tuyệt vời và ích lợi của việc
dành ra một ngày để nghỉ ngơi nếu như đời sống của chúng ta đang thiếu
mất điều đó?
Lạy Chúa, trong Ngài chúng con tìm được sự yên nghỉ. Cảm ơn Ngài đã tạo dựng chúng con để làm việc và nghỉ ngơi. Xin giúp chúng con theo đuổi nhịp sống đúng đắn cho mình.
Trong đời sống đức tin và sự phục vụ, nghỉ ngơi cũng quan trọng như làm việc.
© 2017 Lời Sống Hằng Ngày
No comments:
Post a Comment