Tôi cúi đầu, nhắm mắt, đan ngón tay lại với nhau và bắt đầu cầu nguyện: “Lạy Chúa, giờ này con đến với Ngài, con là con của Ngài. Con nhận biết năng quyền và sự tốt lành của Ngài…” Đột nhiên, mắt tôi mở ra. Tôi nhớ ra là con trai tôi chưa làm xong đề tài môn lịch sử mà phải nộp vào ngày hôm sau. Tôi nhớ ra cháu có buổi thi đấu bóng rổ sau giờ học, và tôi nghĩ cháu sẽ phải thức tới nửa đêm để làm xong bài tập. Điều này khiến tôi lo rằng cháu sẽ bị cảm vì mệt!

Trong cuốn Thư Quỷ, C.S. Lewis nói về những sự xao lãng trong khi cầu nguyện. Ông viết rằng khi tâm trí vẩn vơ, chúng ta thường sử dụng sức mạnh ý chí để đưa mình quay lại với việc cầu nguyện. Lewis kết luận rằng thay vì làm thế, sẽ tốt hơn nếu chúng ta chấp nhận rằng “xao lãng chính là nan đề [của mình], rồi [đặt] nan đề đó trước [Chúa] và biến nó trở thành chủ đề chính cho những lời cầu nguyện [của mình].”

Sự lo lắng hay thậm chí là một suy nghĩ tội lỗi làm gián đoạn lời cầu nguyện cũng có thể trở thành trọng tâm của lời trò chuyện giữa chúng ta với Chúa. Chúa muốn chúng ta chân thật khi trò chuyện với Ngài và mở lòng trình dâng lên Ngài những lo lắng, sợ hãi và tranh chiến sâu thẳm nhất của mình. Ngài không ngạc nhiên về bất cứ điều gì chúng ta đề cập. Sự quan tâm của Ngài đối với chúng ta giống như sự quan tâm của người bạn thân. Đó là lý do chúng ta được khích lệ để trao mọi lo lắng và ưu tư của mình lên cho Chúa, bởi vì Ngài hay săn sóc chúng ta (I Phi. 5:7).
Lạy Chúa, Ngài biết những gì đang chiếm hữu tâm trí con. Xin giúp con kinh nghiệm sự bình an khi trình dâng mọi lo lắng cho Ngài.
Những sự xao lãng không hẳn làm trật hướng lời cầu nguyện của chúng ta.


© 2018 Lời Sống Hằng Ngày
Tôi cúi đầu, nhắm mắt, đan ngón tay lại với nhau và bắt đầu cầu nguyện: “Lạy Chúa, giờ này con đến với Ngài, con là con của Ngài...