Thursday, March 9, 2017

Lời Sống Hằng Ngày - Quê Hương

Đọc: Ê-phê-sô 2:11-22 | Đọc Kinh Thánh suốt năm: Phục truyền 11-13; Mác 12:1-27

Anh em không còn là người xa lạ hoặc là người tạm trú nữa, nhưng là người đồng hương với các thánh đồ. (Ê-phê-sô 2:19)

Một thanh niên tị nạn người châu Phi tên Steven là người không có quê hương. Anh nghĩ có lẽ anh được sinh ra ở Mozambique hoặc Zimbabwe. Nhưng anh chưa bao giờ biết cha của mình và đã lạc mất mẹ. Bà chạy trốn trong cuộc nội chiến, đi từ nước này đến nước khác bán hàng rong trên phố. Không có thẻ căn cước và không thể chứng minh nơi sinh của mình, Steven bước vào đồn cảnh sát của nước Anh, yêu cầu họ bắt giữ mình. Nhà tù dường như tốt cho Steven hơn là cố gắng tồn tại trên đường phố mà không có quyền và lợi ích gì của một công dân.

Hoàn cảnh sống không có quê hương là điều Phao-lô nghĩ đến khi ông viết thư cho người Ê-phê-sô. Những độc giả không phải gốc Do Thái sẽ hiểu thế nào là sống như người xa lạ, ngoại quyền công dân (2:12) Chỉ khi tìm thấy sự sống và hy vọng trong Đấng Christ (1:13), họ mới khám phá ra ý nghĩa của việc thuộc về thiên quốc (Mat. 5:3). Trong Chúa Jêsus, họ biết ý nghĩa của việc được Cha Thiên Thượng biết rõ và chăm sóc như Ngài đã đến để bày tỏ (Mat. 6:31-33).

Tuy nhiên, Phao-lô nhận ra rằng quá khứ dần mờ nhạt, bộ nhớ ngắn hạn có thể khiến chúng ta quên mất rằng, trong lúc hy vọng là tiêu chuẩn mới, thì tuyệt vọng là thực tế xưa cũ.

Nguyện Chúa giúp chúng ta sống trong sự an tâm – để mỗi ngày biết chúng ta được thuộc về gia đình Ngài bởi đức tin nơi Chúa Jêsus Christ và hiểu được quyền và lợi ích khi có quê hương ở trong Ngài.

Lạy Chúa, khi chúng con nhớ mình đã vô vọng thế nào trước khi Ngài tìm thấy chúng con, xin giúp chúng con không quên những người vô gia cư.

Niềm hy vọng có ý nghĩa nhất với những người sống trong vô vọng.


© 2017 Lời Sống Hằng Ngày

No comments:

Post a Comment